
Mỗi lần nhìn thấy các mẹ bỉm sữa nói với nhau rằng: “Con nhà mình 4 tuần đã ngủ xuyên đêm, 6 tuần con đã không ăn đêm nữa, chỉ cần đặt con xuống, cho ti giả là con sẽ ngủ ngay…..” mà lòng tôi lại chộn rộn. Thầm nghĩ vì sao mình không làm được như thế? Vì sao mình không luyện ngủ cho con giỏi được như các mẹ?
Từ đó, tôi đã quyết tâm phải làm được như vậy, nhất định phải luyện cho con ngủ riêng. Hành trình luyện cho con phải được như thế cũng bắt đầu. Nó không làm tôi mất quá nhiều nước mắt và vật vã như tôi đã hình dung. Trộm vía, chỉ sau 3-4 ngày khóc khản cổ là con đã có thể tự ngủ ngon lành trong cũi và ngủ liền 6-8 tiếng mà không dậy ăn đêm. Tôi chợt nhận ra, có gì khó đâu nhỉ!
Nhưng niềm vui chưa bao lâu thì tôi bắt đầu thấy hụt hẫng. Hụt hẫng khi xoay xở vắt sữa ra bình để canh lượng ăn của con, trong khi có thể ôm con vào lòng để con ti mẹ, hụt hẫng khi mỗi lần nhìn con bé xíu quấn chặt trong khăn, nằm chơ vơ trên cũi trong phòng, hụt hẫng khi thấy con bỗng giật mình, giơ đôi tay nhỏ xíu lên trời quơ mà mẹ phải bình tĩnh đứng nhìn để con tự xoay xở, thay vì nhẹ nhàng ngồi xuống vỗ về để con ngon lành ngủ tiếp… Đó thật sự là những cảm giác vô cùng day dứt và không thể diễn tả bằng lời.
Rồi tình cờ tôi đọc được một bài viết của một bà mẹ trẻ cùng tấm ảnh chị đang nằm ngủ cùng con trong cũi, tôi cứ ám ảnh mãi những dòng chia sẻ này: “Tôi nhớ lại buổi hòa nhạc dành cho các giáo dân mà tôi cùng chồng tham dự. Tại buổi hòa nhạc đó, một cha xứ đã chia sẻ những điều ông được chứng kiến trong một trại trẻ mồ côi ở Uganda. Cha xứ kể lại rằng, khi ông bước vào một căn phòng chăm sóc trẻ sơ sinh với hơn 100 chiếc cũi đặt những em bé, ông đã bị sốc bởi sự yên ắng của căn phòng. Cha xứ đã hỏi người quản lý rằng: “Tại sao một căn phòng toàn trẻ sơ sinh lại có thể yên lặng như vậy?”. Lúc này, bà ấy đã nhìn vào mắt cha và nói: “Sau khoảng 1 tuần những đứa trẻ được đưa đến đây và khóc hàng tiếng đồng hồ mỗi ngày, cuối cùng chúng đã dừng khóc khi chúng nhận ra rằng không có ai đến bên chúng để vỗ về. Trái tim tôi tan vỡ, cảm giác như thành trăm nghìn mảnh bay khắp phòng hòa nhạc” – người mẹ trẻ nói.
Tôi bắt đầu tìm kiếm khắp các diễn đàn với câu hỏi: “Tại sao lại phải luyện con ngủ?” thì kết quả chủ yếu chốt lại ở ba điều “để con tự lập”, “để con không bám mẹ”, “để mẹ có thể ngủ và nghỉ ngơi”… Tất cả lý do đều thuyết phục cả. Để tìm câu trả lời “tại sao nên cho con ngủ chung” thì vất vả hơn. Nhưng những gì tôi đọc được không chỉ thuyết phục mà còn khiến tôi day dứt. Nó khiến tôi ngay lập tức từ bỏ việc cố gắng luyện con ngủ riêng và hiểu ra rằng mình đang tự tước bỏ đi một đặc quyền thiêng liêng của một người mẹ – đó là quyền được ôm ấp và nâng niu những giấc ngủ của con.
Luyện con ngủ riêng thì liệu bạn có không mất ngủ? Tôi nghĩ là không. Mất ngủ là một điều không thể tránh khỏi với những ai làm mẹ. Đó là một phần trong cuộc hành trình mà bạn dấn thân. Bạn biết đấy, mẹ của mọi loài vật đều ôm ấp, liếm láp đứa con bé bỏng của mình hàng đêm và dường như chỉ có con người mới tìm cách tách con sớm ra khỏi mình mà thôi.
Luyện con ngủ riêng thì con sẽ tự lập? Thực tế, tự lập chẳng có tí liên quan nào đến ngủ chung hay riêng cả. Tôi thật sự cảm thấy thấm thía khi đọc được chia sẻ của một người mẹ như này: “Rồi mẹ phát hiện ra, việc gần gũi với con, cho con bú mẹ trực tiếp, tiếp da với con, ngủ chung với con,… đều chẳng thể làm hỏng việc con có thể tự lập được. Tự lập hay không là do phương pháp giáo dục, không phải do việc “rèn ăn, luyện ngủ”, cũng không phải việc tách con ra khỏi mẹ (một dạng “huấn luyện”), dù rằng vẻ bề ngoài của nó có vẻ như vậy. Mà giáo dục (education) so với rèn luyện, huấn luyện (training) thì khác nhau xa lắm”.
Có lẽ vì thế nên mà mỗi ngày, hàng triệu bà mẹ trên khắp thế giới vẫn chia sẻ những bức ảnh đầu bù tóc rối vì thức đêm ru con ngủ, cho con ăn, những phút yếu lòng trước tiếng khóc của đứa con nhỏ, những nỗi hoang mang cứ lặp đi lặp lại mà chẳng có câu trả lời… Như là một cách để giữ lại những điều đặc biệt và hạnh phúc nhất của một người mẹ. Là một “tuyên bố” mạnh mẽ rằng: sau tất cả những điều kinh khủng này, tôi vẫn là một người mẹ hạnh phúc và những đứa trẻ vẫn luôn là những thiên thần đáng yêu nhất trên thế giới này. Tôi quyết định đứng vào “hàng ngũ” của những bà mẹ ấy. Đơn giản vì tôi hiểu rõ rằng, mọi em bé đều sẽ lớn lên bằng tình yêu thương – đó mới là hạnh phúc nhất!
Theo beyeu.webtretho
Leave a Comment
Bạn phải đăng nhập để gửi bình luận.